Hoan Lạc Tụng – A Nại

Hoan Lạc Tụng là câu chuyện về 5 cô gái ở tầng 22 chung cư Hoan Lạc Tụng. Năm cô gái với năm bối cảnh cuộc đời và những lựa chọn khác nhau mà mỗi người phải đối mặt trong cuộc sống; một Andy giỏi giang thành đạt nhưng lúc nào cũng mang trong mình mặc cảm bị cha bỏ rơi và trầm cảm; một Phàn tỷ luôn cố tỏ ra mình là người thành đạt để giấu đi sợ hãi bị người đời khinh thường; một Tiêu Tiêu lúc nào cũng mạnh mẽ tự quyết, nhưng ai biết đâu cô gái nhỏ ấy đang phải gánh chịu những uất ức gì; một Tiểu Quan lúc nào cũng lặng im trước mọi việc, tới bất lực, để người đọc nhìn theo sự trưởng thành tới lúc cô tự quyết định lựa chọn của mình; một Khâu Oánh Oánh ngây ngô ngờ nghệch. Họ vì các khó khăn thất vọng trong tình yêu gia đình cuộc sống, cần lời khuyên cần điểm tựa ở nhau, mà dần gắn kết nhau hơn, từ mối quan hệ hàng xóm mà dần dần mở lòng tiếp nhận nhau để cùng giải quyết vấn đề rắc rối.

Thông tin chính

Tên tác phẩm: Hoan Lạc Tụng (欢乐颂)

Tên tác giả: A Nại (阿耐)

Độ dài: 3 quyển 1320 trang (bản tiếng Trung)

Một vài đường dẫn quan trọng: Hoan Lạc Tụng, tác giả A Nại

Vài suy nghĩ

Đây hoàn toàn không phải là chuyện ngôn tình, mình biết chứ, ngay từ đầu đọc giới thiệu rất nhiều nơi đã nhấn mạnh đây không phải là một tiểu thuyết ngôn tình, và càng đọc càng hiểu rõ. Trên phim mọi nhân vật đều lung linh, nhưng có đọc truyện mới hiểu thêm được phần nào suy nghĩ của từng người, trong truyện không có ai là chính trực hẳn như Andy ở trong phim cả. Andy của truyện thật hơn, người hơn rất nhiều, yêu ai ghét ai đều nói rất thẳng như suy nghĩ của một người sống lâu ở tầng lớp trên, chứ không phải kiểu người đối với ai cũng tốt đâu. Các xung đột trong truyện đều được xây dựng cẩn thận hơn từ cốt lõi, có thể do tính chất của việc dựng phim, do phim mới chỉ đi được chưa tới 1/3 của truyện và đổi tráo một vài nhân vật. Nói vậy không có nghĩa phim không hay, phim rất hay, theo kiểu khác, và truyện cũng rất hay, theo kiểu khác.

5 cô gái ở tầng 22. Source: weibo
5 cô gái ở tầng 22. Source: weibo

Có lẽ là bởi, trong truyện này bóng dáng soái ca xuất hiện ít quá, khó khăn vướng mắc là do các cô gái tự giải quyết với nhau. Hoan lạc tụng vốn chỉ là câu chuyện về 5 cô gái ấy, có xuất hiện nam hoặc chăng cũng chỉ là để khảo nghiệm tình cảm ấy thôi. Khi Andy định bỏ Bao tổng, người kéo lại cũng là Tiêu Tiêu, rồi khi Triệu định bỏ Tiêu Tiêu cũng là Andy góp lời. Mọi mối quan hệ với đàn ông trong truyện, các chị em trong tầng đều là người hiểu rõ, và tự cảm thấy có trách nhiệm hơn ai hết.

Mỗi người có cách xử lý vấn đề đánh giá một người “bạn trai” như thế nào khác nhau, như Andy sẽ xem học vấn xuất thân cách nhìn nhận, như Phàn tỷ sẽ coi tương lai có nhà có xe liệu trụ lại được đất kinh đô hào nhoáng hay không, như Tiêu Tiêu sẽ chỉ coi đẹp trai thấy rung động là đủ, như Khâu Oánh Oánh chỉ cần yêu mình là đủ, lại như Tiểu Quan không có tiêu chuẩn gì không mưu cầu không chờ đợi mới là tiêu chuẩn khó tới nhất. Yêu cầu của bản thân, tiêu chuẩn của bản thân, lựa chọn của bản thân đều nên là do tự mình quyết chứ vốn không nên bị ảnh hưởng quá nhiều từ bên ngoài. Mình nhớ Tiêu Tiêu có nói, đừng áp đặt tiêu chuẩn của bản thân vào việc chọn người yêu của người khác (khi mọi người bàn về Nguỵ Vị và Bao tổng). Chuyện yêu nhau trong Hoan Lạc Tụng cũng đơn giản như vậy thôi, cho dù có ghét, cũng sẽ không phá hoại từ phía nam, mà là sẽ khuyên nhủ từ bên nữ như những người bạn đã thân rất thân rất lâu, rồi cho người ta quyền tự lựa chọn và mình sẽ chấp nhận lựa chọn đó, dù muốn dù không.

Tiểu Quan - Khâu Oánh Oánh
Tiểu Quan – Khâu Oánh Oánh. Source: weibo

Có lẽ là bởi, các chi tiết trong truyện thật quá, chẳng giống những tiểu thuyết ngôn tình ăn liền vẽ ra những viễn cảnh không có thực để người ta chỉ giản đơn là mơ mộng thôi. Hoan Lạc Tụng kéo người ta về với hiện tại, về với những hiện thực khổ quá tới mức không dám nhìn thẳng đối mặt với nó. Hiện thực về những gì à, về gia đình, về công việc, về sự mông lung ở cái tuổi lưng chừng. Có những chuyện tưởng chừng chỉ mình có, chỉ mình gặp, tới lúc đọc nhiều mới thấy thật ra chuyện đó ở khắp nơi, và rằng những gì phác hoạ trong truyện kia chỉ là phần nhỏ cuộc sống, nhưng đọc ròi sao vẫn thấy đau quá, buồn quá. Tại sao mỗi người đều khổ như thế, tất cả đều đang cố gắng kia mà?

Phàn tỷ trong truyện là điển hình rõ nhất cho chuyện này, có một người anh khuynh gia bại sản chỉ biết bài bạc rồi hút máu chính em gái, một người mẹ phân biệt đối xử trọng nam khinh nữ hết mình vì con trai mà quên đi mình còn một người con gái phải nai lưng ra làm việc gánh một gia đình lớn. Anh của Phàn tỷ và vợ, thanh niên chân dài vai rộng lại đi dựa dẫm vào em gái đang vật lộn nơi thành đô, dùng tiền ăn tối thiểu của mẹ và con để tới mức hai bà cháu phải đi ăn xin, mẹ Phàn tỷ đối xử cũng có lỗi, mà anh của Phàn tỷ làm việc bất nhân bất nghĩa bất hiếu vậy còn lỗi gấp vạn lần.

Thế nhưng mà, cuộc sống vẫn là cuộc sống, càng nghĩ nhiều thì người khổ chỉ là chính bản thân mình thôi, chả phải vậy sao? Phàn tỷ vừa phải làm, vừa phải lo cuộc sống bản thân gia đình, còn phải gánh thêm hai thanh niên chỉ biết phá, tới nhà cũng không dám mơ tới, tới điều kiện để chọn người yêu cũng không dám đề ra gì khác ngoài “tiền”. Mà khi đó, người anh thì cứ hết tiền lại về, có tiền lại đi, chẳng tới mức ăn sung mặc sướng nhưng chẳng phải lo nghĩ gì. Cuộc sống là như vậy đây sao. Giọt nước rồi cũng tràn ly, là khi Phàn tỷ quyết định bán cái nhà mà mình và mẹ góp tiền mua cho anh, những tưởng đấy đã là cực đại rồi, nhưng chuyện lại vào đó, tới mức phải kéo nhau ra toà. Sau phán quyết của toà, Phàn tỷ vẫn giật mình vì điệu cười của Tiêu Tiêu, nghi ngờ liệu chăng mình có lại quay lại quãng đường khổ ải vô lý kia không. Cuộc sống vẫn là, không buông tha ai bao giờ mà : ).

Phàn tỷ - Andy
Phàn tỷ – Andy. Source: weibo

Có lẽ là bởi, đề cao trong truyện là những quyết định, những cố gắng của cá nhân. Bất kì lúc nào, bất kì thời điểm nào, bản thân mình đều là quan trọng nhất. Chẳng phải có câu “nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt (người không vì mình, trời tru đất diệt)” ấy hay sao. Người tự do tự tại nhất trong truyện, cũng là người hạnh phúc nhất theo mình thấy là Tiêu Tiêu. Không phải vì Tiêu Tiêu được tác giả A Nại ưu ái cho không phải gặp sóng gió nào trong suốt cuộc đời, sinh ra là một đại tiểu thư, du học nước ngoài về nước tiếp quản công ty, gặp khó khăn thì được đại thần Andy giúp đỡ, yêu được một người hết long yêu thương chịu chấp nhận khuyết điểm và khác biệt với mình, lại có một gia đình hoà thuận êm ấm.

Sự thực đâu phải vậy, không thể phủ nhận được xuất phát điểm của Tiêu Tiêu đã tốt, nhưng càng không thể phủ nhận được bao nỗ lực của Tiêu Tiêu đối với tất cả mọi chuyện. Cho dù có mục tiêu động lực rõ ràng, nhưng bắt tay vào làm như thế nào và thành công được cũng là cả một chặng đường rất rất rất dài với nhiều ngã rẽ (và nhiều hố chết nữa!). Không biết mọi người thế nào, nhưng mình đặt rất nhiều mục tiêu cho bản thân, có quyết tâm làm lắm lắm nhưng cuối cùng chẳng đi tới đâu. Vậy nên làm được điều bản thân muốn là điều mình phục Tiêu Tiêu nhất, cũng làm mình luôn muốn trở thành người tự lập tự chủ cuộc sống của mình được như Tiêu Tiêu vậy.

Tiêu Tiêu và bác sĩ Triệu
Bác sĩ Triệu và Tiêu Tiêu. Source: weibo

Một câu chuyện rất thật, rất đời thường mà mình có thể thấy ở bất cứ đâu chung quanh, nhưng Hoan Lạc Tụng cho mình một cái nhìn đa chiều hơn, về suy nghĩ của nhiều nhân vật đối lập trong cùng một tình huống, để bản thân mình cũng tập cách nhìn nhận đa chiều hơn, bớt phiến diện và tiêu cực đi. Mỗi nhân vật đều gặp phải vấn đề đối với sự xung đột giữa các mối quan hệ, giữa quan hệ với bạn cùng tầng, với gia đình, với người yêu, với công việc và xã hội. Nhiều khi lựa chọn không phải cân bên nào bỏ bên nào, mà lựa chọn là bỏ tất cả hay cứ dai dẳng mãi, nhưng nếu là mình lựa chọn, chắc không đủ quyết tâm để bỏ hẳn đâu : ).

Một câu chuyện rất đáng đọc để nghĩ, để hiểu hơn về cuộc sống : )

Đánh giá tổng thể: 7.0/10.0⭐️.

P/s: đã định viết review cho một quyển để đời nào đấy để khai blog nhưng mà cuối cùng lại là quyển này, tại tháng này nhiều chuyện xảy ra quá, đọc lai rai cuốn này cả tháng liền mới xong, có lúc bất lực quá không thể đọc tiếp, nhưng mà cuối cùng cũng xong được rồi. Dù sao cũng là một truyện rất đáng để đọc : ), em sẽ cố gắng rời xa ngôn tình một thời gian vậy = ), thể loại này cũng mệt óc mệt cả tim theo một cách nào đó=).

4 Comments

  1. ui e cực kỳ thích truyện này luôn í. :)) đang tìm trên mạng xem có bản dịch full không thì tìm đc bản review ngắn của chị Thảo. đọc đến bài học tiếng Trung là ngôn ngữ thứ 4 đã thấy giống giống chị Thảo FYT rồi =)) thì quả nhiên là có mỗi 1 chị Thảo như thế 😀 ngưỡng mộ ghê, tiếp tục hóng các bài review khác ạ 😀

    1. Mọi người ơi đây có phải là trang đọc sách k ạ, hay chỉ là trang review thôi ạ

Leave a Reply

%d bloggers like this: