Lấy nguyên quote trên bìa sách để tóm gọn cuốn này: “Câu chuyện tình tay ba “không cân sức”, giữa một siêu anh hùng – một cô gái thiên thần – và một tên thiếu niên tầm thường”.

Trước hết nói chút xíu về tên sách, mình đọc mấy cuốn của Cửu Bả Đao, lần nào cũng rất tâm đắc về tên sách, nghe rất đơn giản nhưng khi đọc xong sách mới thấy ngấm cả một câu chuyện dài mà vài từ ở tên sách có thể gợi nhớ lại. Cuốn này cũng không phải là ngoại lệ, “hắt xì” là hình ảnh gợi nhớ về nữ chính trong truyện, vì cô nàng này có thói quen hắt xì, nên anh bạn nam chính Nghĩa Trí của chúng ta nghe thấy tiếng hắt xì này sẽ biết là nữ chính đang tới. Trong truyện cũng có một đoạn tác giả tự hài về lúc đặt tên cuốn này, mình thấy khá vui và chứng tỏ rõ tính cách và văn phong viết của ổng nên sẽ trích dẫn lại đây, mỗi lần đọc lại giới thiệu sách này có thể đọc lại được cho vui hehe.
Sau vài giờ đồng hồ trưng cầu tên sách, trên mạng đầy những: “Thiếu nữ và chó” (làm gì đến nỗi đen tối thế nhỉ), “Tình yêu, em, anh và kẻ ấy (ôi, này!), “Một đêm sấm chớp nhì nhằng” (trí tưởng tượng bắt đầu quá đà rồi đấy nhé!), “Kẻ không gục ngã trong tình yêu” (tôi còn “độc trụ kình thiên đây này!), “Mười lít nước mắt” (nhiều hơn chín lít thì ghê lắm sao!), “Bốn vạn dặm dưới đất” (cứ cho là sâu thêm hai vạn dặm nữa thì hơi bị “hịn”, nhưng rốt cuộc liên quan gì đến nội dung sách?), “Tạm biệt, Aristote (…)
Câu chuyện đại khái là như thế này, có bốn đứa trẻ hai nam hai nữ cùng lớn lên ở cô nhi viện, mà ở cô nhi viện đó chia thành hai phe: phe biết bố mẹ mà bố mẹ bỏ đi, cùng với phe đã bị bỏ rơi trước khi biết bố mẹ mình là ai. Hai kẻ đứng đầu hai phe đó, Kiến Hán và Nghĩa Trí, bỗng trở thành bạn thân, và cũng là “tình địch” của nhau khi theo đuổi chị Tâm Tâm. Nam chính Nghĩa Trí của chúng ta yêu Tâm Tâm một cách cố chấp, không hề che giấu tình cảm hay ước mơ được cưới Tâm Tâm về làm vợ. Trong câu chuyện tình này thì chúng ta còn thấy những nhân vật Người hùng Tia Chớp và Hiệp sĩ Siêu Thanh, rồi rất nhiều nhân vật khác cảm giác dễ xuất hiện ở một manga shonen chuyên thể thao nào đó. Cả câu chuyện là quá trình chứng tỏ với nữ chính của Nghĩa Trí. Cửu Bả Đao luôn có lối viết rất nhẹ nhàng, thiên kể chuyện nhiều hơn là khắc hoạ tâm trạng, nhưng khi cần gợi sự đồng cảm của người đọc thì ông luôn có cách thể hiện rất tinh tế, ví dụ có đoạn, Cửu Bả Đao viết: “tôi cười không dứt, nước mắt ướt hết đầu gối”. Đọc để thấy một nỗi buồn chôn giấu giữa những kiên cường giả dối cố gắng cứng rắn dựng cho người ngoài thấy, để tránh mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng.
Nguồn cảm hứng của cuốn này là từ một suy nghĩ: “Nếu tình địch của tôi thuộc dạng siêu anh hùng thành phố, tôi phải làm thế nào? Tìm cách biến thành một siêu anh hùng khác chăng?”. Nam chính muốn trở nên mạnh mẽ vì Tâm Tâm thích người mạnh mẽ, và quyết tâm đi thi đấu quyền anh, muốn trở thành một đấu sĩ mạnh nhất, chiến đấu không ngừng nghỉ, luyện tập không mệt mỏi với chú Aristote kì quái. Đoạn giữa truyện gì đó Cửu Bả Đao tua nhanh một trận đấu vì bảo không muốn miêu tả, không cuốn này thành truyện quyền anh mất, cơ mà nửa sau của truyện toàn rặt những trận đấu quyền anh và cách tập luyện haha, đọc rất có cảm giác giống cuốn Katsu của Adachi Mitsuru, cũng là chuyện tình cảm nhẹ nhàng và những thiếu niên cháy hết mình vì ước mơ. Tựu chung lại thì đây là một cuốn truyện ngôn tình mà viết dưới góc nhìn của tác giả nam, nên nó không ướt át uỷ mị, không soái ca tiêu chuẩn nhưng lại rất trực tiếp, đọc để thấy tình yêu có thể hướng một người sống như thế nào ^^!
Đánh giá chung: 3/5⭐(đổi lại hệ thống chấm điểm để thuận với goodreads hehe).