Nỗi buồn

Đã bao lâu rồi nỗi buồn trong lòng không được thả tự do?

Trong lịch trình bận rộn hàng ngày, mỗi công việc hay sự kiện trong ngày đều được tô vẽ những màu sắc khác nhau, mình vốn đã làm việc đó bao năm nay rồi. Nhìn vào biển lịch hàng tuần thấy những không gian rất riêng, có những màu xanh của khoảng thời gian chạy những phần khác nhau của bài luận còn dang dở, có những khoảng màu vàng của những công việc không hồi kết, có những màu tím nhạt của những lúc chỉ đơn giản muốn buông mình chơi vài khúc nhạc hay lạc vào không gian của một cuốn truyện mới mua còn thơm mùi giấy, và rồi cũng có những khúc màu đỏ ngắn ngủi là những cuộc hẹn với những người mà mình yêu quý để hai bên cùng lắng nghe những câu chuyện của nhau. Đã từ rất lâu cuộc sống của mình cũng như những màu trên tấm lịch ấy, lúc xanh xanh cố gắng chăm chỉ, lúc đỏ đỏ cười vui với người này người khác, cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng tự lúc nào không hay có một màu buồn cứ len lỏi len lỏi, như tiếng ve đầu hạ, mới đầu chỉ vài tiếng nhỏ ban sáng nhưng chợt một ngày trời nắng chang chang tiếng ve lại râm ran râm ran làm lòng người rạo rực, à thì ra mùa hạ đã tới tự bao giờ, đã gọi mời ta tự bao giờ mà ta chẳng nhận ra hoặc chăng có nhận ra nhưng không lường được sự hối hả của thời gian, cũng như có những nỗi buồn cứ hậm hực bị đè nén ở nơi nào trong cõi lòng mà ta vẫn lầm tưởng có thể khống chế tốt, tới một ngày bỗng bung ra oà vỡ ngập tràn ta mới bỡ ngỡ nhận ra nỗi buồn đã tích tụ lớn tới mức vượt quá sự kiểm soát của bản thân.

Tự dưng hôm nay thấy buồn thật là buồn.

Bạn có hỏi tại sao, mình cũng chẳng hiểu rõ.

Buồn là cảm xúc thế nào vậy?

Ngay cả thời điểm mình than với bạn mình buồn quá, chẳng biết tại sao nữa, thì mình cũng không biết định nghĩa thế nào gọi là buồn nữa. Chỉ là nhìn lên bầu trời thấy màu xanh sâu thẳm quá, thấy những áng mây dường như muốn lại gần nhau nhưng bị những cơn gió hững hờ đẩy ra xa, thấy muốn ngắm nhìn bầu trời lúc ấy thêm một chút. Chỉ là nhìn thấy những sắc màu trong không gian không đối chọi nhau nữa mà hoà lại thành một bức tranh không có điểm nhấn, thấy những thứ này kia cũng chẳng khác gì những vật đây đó, thấy muốn ngắm thêm một chút bức tranh toàn cảnh này. Nỗi buồn là gì nhỉ, liệu chăng có phải là ánh mắt chơ vơ, để rồi thông qua lăng kính lãnh đạm ấy vạn vật dường như cũng thiếu đi phần nào sinh khí? Hay là một nhịp chững khi thấy cảnh vật và bản thân có phần nào không khớp, để rồi suy nghĩ bay tới những vùng trời mà bản thân không kiểm soát nổi, để rồi trong lòng gợn lên những cảm xúc ngậm ngùi?

con đường nhỏ mình leo núi hôm nọ

Có một hình ảnh rất đẹp mà gần đây thấy, mà đặc biệt lúc này mình muốn nhìn chăm chăm vào tấm ảnh chụp khi đó, rất đẹp rất rất đẹp mà mình không rõ nên nói đẹp nhưng nhuốm màu buồn hay đẹp bởi nó thắm đượm màu buồn nữa, là hình ảnh con đường nhỏ kéo dài kéo dài mãi, bước từng bước xung quanh vẫn là màu xanh ấy, bước tiếp khung cảnh thay đổi là một sắc thái khác nhưng dường như vẫn là một màu xanh ấy, vẫn đi thẳng nhưng dường như lạc giữa một mê cung, như trạng thái rất buồn rất buồn muốn thoát ra khỏi nhưng cảm xúc phiêu bạt qua những thăng trầm khác nhau. Mà mình cũng không rõ có muốn thoát ra khỏi nỗi buồn này, hay nên để nó lèo lái bản thân tự do được buồn thêm một chút nữa mới đúng là nguyện vong của bản thân hay thế nào nữa. Con đường dài thật dài, nhìn thấy điểm kết thúc mà càng đi lại càng xa, từng bước chân tiến trên con đường, bỏ lại phía sau tưởng cũng thật xa, tưởng như dứt bỏ nhưng mỗi khi quay lại thì cả đoạn đường dài mình đã bước vẫn còn hiển hiện trước mắt mà chỉ cần quay người lại với tay ra là chạm tới được, mỗi con đường mỗi ngã rẽ đều tràn ánh sáng, nhưng bản thân ở chỗ đứng hiện tại trân trọng mỗi không gian mỗi khoảnh khắc lại là một nhịp trầm trong bản nhạc thiên nhiên, đứng nhìn con đường rồi cảnh vật xung quanh chợt thấy mọi thứ sao lắng đọng quá, chợt suy nghĩ cũng trầm lắng lại thật sâu thật sâu…

Nỗi buồn quả thực là một cảm xúc thật đặc biệt, gọi được tên mà chẳng nắm bắt được, chợt đến chợt đi, muốn kiểm soát mà kiểm soát không nổi, mà cũng chẳng thể định nghĩa được thế nào là kiểm soát nó một cách thực sự hiệu quả, tới lúc bản thân cảm thấy làm quen được với nỗi man mác trong lòng thì ngược lại lại càng cảm thấy trống vắng thiếu hụt. Thiếu đi một phần nỗi buồn thì niềm vui liệu có trọn vẹn? Mình đã nghe câu này rất nhiều lần, trước đây cũng thấy rất đồng tình, thậm chí hiện tại nghe câu này còn hình dung được bản thân ở một thời điểm một không gian nào đó đang gật gù tâm đắc với câu nói đó, nhưng chợt chính lúc này lại cảm thấy nỗi buồn không đáng để bị chèn ép, bị coi là trái nghĩa với sự tích cực, mà thực sự nó cũng là một xúc cảm rất đẹp rất đáng để trân trọng để giành cho nó những khoảng trống nhất định trong cuộc đời.

Bận rộn thì cũng có, việc phải làm cũng nhiều, việc muốn làm thì bao la bờ bể, nhưng hãy cứ để mình được buồn thêm một chút, để những suy nghĩ còn lắng lại, rồi một ngày nhìn lại sẽ thấy nỗi buồn lúc này đẹp biết bao.

Những cảm xúc thế này trước giờ mình đều để nó tự trôi đi thôi, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại muốn ghi chép lại, chắc có lẽ lúc nào đó nỗi buồn này tràn đến mình sẽ lại ngồi viết tiếp những dòng như hôm nay, chẳng vì sao cả, chỉ vì có những lúc nỗi buồn cũng nên được thả tự do…

4 Comments

  1. Nỗi buồn cũng là 1 cảm xúc đẹp và nên có. Đến lúc còn chẳng thấy buồn, chẳng thấy vui còn tệ hơn bé ạ ^^

Leave a Reply

%d bloggers like this: