Bạn vui vì bạn vui chứ không nên vì điều gì khác.

Trước khi vào bài thì mình muốn nhấn mạnh lại một điều mà gần đây mình nhận ra và hi vọng sẽ luôn coi nó là kim chỉ nam để sống: niềm vui là vì bạn vui và nên chỉ là vì bạn vui chứ không nên là kết quả của bất kỳ điều gì khác. Mình sẽ giải thích rõ hơn quan điểm này ở dưới, đây là điều mình mới chỉ suy nghĩ trong một vài tuần trở lại đây nên có thể sắp xếp ngôn từ chưa được rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn mình sẽ cố gắng thỉnh thoảng viết những bài như thế này để sắp xếp lại suy nghĩ tư tưởng trong đầu cũng như điều chỉnh lại nhân sinh quan của bản thân.

Dạo này mình lại bị nhớ loài người nên check facebook khá nhiều, cũng được nhận rất nhiều năng lượng dương nhưng ngược lại năng lượng âm cũng không thiếu. Đợt dịch này kéo theo quá nhiều hệ luỵ, rất nhiều người mất công việc mất nhà mất cửa, đương nhiên cũng có nhiều người tốt đứng ra giúp đỡ, cuộc sống cũng vẫn cứ tiếp diễn theo rất nhiều cách khác nhau ở những nơi mà chúng ta không thấy được. Thế nhưng điều làm mình bứt rứt là mỗi khi thấy một tin tức ai đó đau khổ hoặc cuộc sống gặp khó khăn, lại có người chia sẻ và nói mình phải nhìn vào đó để thấy cần phải trân trọng cuộc sống của mình hơn, bản thân mình trước đây cũng rất hay nói câu này mỗi khi dùng nước: “hãy nghĩ tới những trẻ em ở châu Phi không có nước mà dùng, mình có nước sạch thì phải biết trân trọng nó hiểu không?” đại loại thế.

Về cơ bản thì mình thấy những chuyện này giống nhau, dùng khó khăn của người khác để nhắc nhớ lại hạnh phúc mình đang có, nhìn trên bề mặt thì có thể là một điều rất tích cực nhưng thực sự nó có tích cực như vậy không? Bản chất là đang bêu rếu người khác, cảm thấy hạnh phúc trên khổ đau của người khác, tìm thấy những kẻ kém hèn hơn mình để tự tận hưởng cảm giác ưu việt, và rất nực cười khi bản thân mình cũng đã tự vui với suy nghĩ này bấy lâu nay, tới gần đây suy nghĩ mới thấy những suy nghĩ này của bản thân đáng sợ tới mức nào. Có câu nói người ta thường bao dung với những kẻ kém hơn mình, mới thấy mối quan hệ nào cũng là một sự đổi chác cân bằng, bạn nhận được lòng thương từ tôi là do bạn đang cho tôi cảm giác hơn người, một nghĩa cử giúp người đẹp đẽ hiểu theo cách này lại là một hành động có phần nào đáng khinh, mà lúc suy nghĩ này nảy ra trong đầu mình làm mình lạnh cả sống lưng.

Có một câu chuyện mình nghe từ rất lâu không nhớ nội dung chi tiết nhưng chỉ nhớ nội dung đại khái là một người mẹ dắt con đi và nhìn thấy một người nghèo khó trước mặt, thường người ta sẽ nói “nhìn đi con không học hành tử tế sẽ thành như vậy đó”, nhưng bà mẹ này lại nói là “nhìn đi con phải học hành tốt hơn để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho họ”. Mình nghĩ đây mới chính là thứ “năng lượng dương” mà mình nên hướng tới, không phải là nhìn vào người ta đau khổ mà thấy mình hạnh phúc, mà nên là tự bản thân mình thấy hạnh phúc và muốn san sẻ hạnh phúc đó cho nhiều người. Hạnh phúc vốn nên là thứ do chính mình định nghĩa, chứ không phải là dựa trên việc so sánh hơn kém ai, vậy nó mới có thể vững bền được. Thay vì cứ đi tìm kiếm những điều kém hơn mình để không ngừng củng cố cái định nghĩa về sự “hạnh phúc” trong bản thân, thì tự mình có một khái niệm về “hạnh phúc” không phải là một điều chắc chắn và tươi đẹp hơn rất nhiều sao?

Quay lại câu chuyện ở trên, khi nhìn thấy người khác đau khổ thì không nên nghĩ là mình đang hạnh phúc, mỗi người đều đang sống theo cách riêng của mình, không phải ai bạn nhìn thấy “có vẻ đau khổ” theo định nghĩa của bạn đều đang đau khổ cả. Với mình hiện tại, thay vì nói hạnh phúc vì được dùng nước trong khi trẻ em châu Phi khổ, thì mình sẽ nghĩ là nếu mình tiết kiệm nước lại một cách hiệu quả hơn, thì phần nước đó biết đâu sẽ phục vụ được cho nhiều người hơn, và cái suy nghĩ thương cảm tiêu cực dẫn tới tự kiêu tiêu cực của mình lúc trước đã biến thành một phần nào đó hành động có ích hơn chút. Hoặc chăng ngày trước coi tin sẽ thấy người chỗ này chỗ kia thiếu cái này cái khác đang kêu gọi, mình sẽ chỉ chặc lưỡi cuộc sống còn nhiều người khổ nhỉ, thậm chí có thể sẽ gửi cho bạn bè để cùng nhau thấy biết ơn cuộc sống hiện tại, nhưng bây giờ mình đã bắt đầu chập chững từng bước hành động dù rất nhỏ, là chủ động tìm những tổ chức đang giương tay ra giúp, và ủng hộ phần nào về mặt tiền bạc vì hiện tại thứ mình có thể cung cấp chỉ là tiền chứ không thể trực tiếp góp sức. Như vậy, mình đang hạnh phúc với cuộc sống của mình, và mình chia sẻ niềm hạnh phúc đó cho những người đang kiếm tìm, và đang hành động thực sự chứ đã thoát ra được cái kiếp “Chí Phèo” ngày xưa chỉ biết ba lời bảy câu chửi chế độ để rồi nằm không và vạn vật vẫn không thay đổi xê dịch gì.

Mình đã viết một bài về nỗi buồn (ở đây) và nhận ra bản thân mình đối với mỗi sự vật hiện tượng đều có những xúc cảm đặc biệt, bạn gọi tên nó là vui thì nó là vui mà bạn gọi nó là buồn thì nó sẽ buồn. Có một câu của Shakespeare trong vở Romeo và Juliet mà mình rất thích: “a rose by any other name would smell as sweet. (tạm dịch: bạn có gọi bông hoa hồng bằng bất cứ cái tên nào khác thì nó vẫn sẽ toả hương ngát thơm)”, trong bối cảnh là nhà anh Romeo và chị Juliet là kẻ thù của nhau, và anh muốn biểu đạt rằng cho dù chị Juliet mang họ của dòng họ mình cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chị và sự mĩ miều ấy mới chính là thứ cuốn hút anh. Mình trích dẫn câu nói này để nhấn mạnh lại một ý là mỗi cảm xúc đều đẹp đều đáng trân trọng, và nó đẹp là bởi vì nó là chính nó chứ không phải là vì người ta đặt tên, hay là vì dựa vào nhiều thứ khác để cân đo đong đếm. Nhấn mạnh lại, niềm vui là thứ mà bạn gọi nó là vui, chứ không phải là thứ người khác bảo bạn, hay là thứ bạn so với người khác xong rồi thấy: à thì ra mình vui thật. Dựa trên gạch của người khác mà xây nhà thì nó mong manh dễ vỡ lắm.

Mỗi người có một cách sống khác nhau do sinh ra trong bối cảnh khác nhau, gặp những sự vật sự việc khác nhau và có cách tư duy khác nhau dẫn tới trăm nghìn vạn con đường và quan điểm khác nhau, mình không phủ nhận. Bản thân mình trong suốt quãng đời tới bây giờ cũng thay đổi rất nhiều trong tư tưởng và cách suy nghĩ, quan điểm hiện tại cũng không chắc chắn sẽ theo mình cả cuộc đời, nhưng ít nhất ở giai đoạn sắp tới của cuộc sống, mình tin là mình muốn bảo vệ sự trong sáng nhất của niềm vui, để mình có thể tận hưởng nó một cách tốt nhất.

Thực sự nhìn lại xung quanh mình có rất nhiều niềm vui nhỏ bé, bất kể là hôm nay mình ra quán cà phê thân thuộc, gọi một đồ uống mình chưa từng bao giờ dám thử nhưng nó lại ngon không ngờ, hay là hôm qua buổi tối ngồi coi chương trình truyền hình thấy được sự cố gắng của một nghệ sĩ nhỏ, hay là ban sáng lúc đi bộ nghe một bài hát nhạc mà thấy được sự dịu dàng trong giọng hát như đang cổ vũ động viên bản thân mình vậy, nó nhiều nhiều lắm, mình nhìn lại những sự vật sự việc rất nhỏ xung quanh mới thấy mình đang vui vui lắm, và mình sẽ cố lớn mạnh hơn nữa, mình sẽ cố để năng lượng dương trong bản thân mình luôn đong đầy, trở thành một người lớn mạnh hơn nữa để có thể lan toả niềm vui này tới nhiều người hơn nữa, hi vọng đến một ngày nào đó dịch bệnh lan khắp thế giới không phải là “covid” mà là “năng lượng tích cực”.

Mọi thứ vốn không phải tự nhiên sẽ có, coi như là một bài luyện tập để duy trì suy nghĩ này thì mình sẽ cố gắng mỗi ngày viết về một vài niềm vui nhỏ bé xinh đẹp về những chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống của mình, cảm ơn cuộc sống :D.

Hiện tại thì viết hết được những dòng này mình đang rất vui ~

One Comment

  1. Cám ơn bài viết của bạn. Đây đúng là những điều mình thấy đang bứt rứt trong mình nhưng không thể diễn tả bằng lời. Mình vui vì mình vui chứ không phải vì mình đang hơn một ai đó, vì một cái gì đó.

Leave a Reply

%d bloggers like this: