Chuyện thì cũng nhiều, nên viết bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ. Bắt đầu với chuyện trên những chuyến bay vậy. Mình tới Nhật hồi cuối tháng 3, và mới quay lại Việt Nam hồi tháng 9 khoảng 10 ngày. Tranh thủ trong lúc còn chưa kịp quên thì viết lại vài dòng vậy.
Lần đầu tiên mình bay sang, cũng là lúc mình nhận ra mình sắp được đặt chân tới đất nước mà mình hằng mong mỏi bao lâu, nhưng không hiểu sao bản thân không có cảm giác là ước mơ thành hiện thực, không có cảm giác hạnh phúc hay gì cả, chỉ là một sự hẫng hụt, giống như đang bước trên mây vậy. (Ngày đầu tiên nhập học về, mình vẫn tưởng bản thân đang nằm mơ chứ lol.) Lần đó là bay của Korean Air và nghỉ một trạm trung chuyển ở Băng Cốc. Vẫn nhớ có mấy bác người Nhật ngồi đó đợi chuyển chuyến cùng, cũng là đi du lịch Việt Nam và đang trên đường trở về. Lần đầu tiên trong đời mình được nghe nhiều tiếng Nhật đến thế, tự dưng trong lòng thấy có chút vui vui, phải chăng là từ đây mình sẽ được sống trong không gian tràn ngập thứ ngôn ngữ mình yêu thích ấy…

Chuyến đi lần này mình có bạn đồng hành, là người luôn bên cạnh mình trong thời gian ở Nhật từ đó tới giờ. Thời gian bay 8 tiếng gần như không ngủ, hai đứa nói rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại chỉ ngẫm được một điều, thời gian ở cạnh người mình thích thì bao lâu cũng là ngắn, còn với người không thể nói chuyện không còn chuyện để nói thì bao lâu cũng là dài.
Lần này đúng vào mùa nhập học, mùa bắt đầu làm nên đi cùng máy bay mình có rất nhiều người Việt Nam. Có mấy anh chị mặc đồ công sở, cũng có cả những bạn xếp hàng cùng mình để nhập cảnh, visa dài hạn nên phải tách hàng riêng. Mỗi người mỗi người đều mang mục đích riêng quyết tâm riêng để đến đất nước xa lạ này mà cố gắng. Còn cảm nhận của bản thân minh, là vẫn chưa hết hẫng, 8 tiếng trên máy bay cũng chỉ như một tích tắc bước qua cánh cửa thần kỳ vậy.
Không liên quan tới bay lắm nhưng cũng là hành trình đến Nhật nên để ghi lại cả ở đây vậy, hôm tới wifi không người đón không lại phải ra lấy chìa khoá vào nhà nên bắt taxi của một bác cũng lớn tuổi đầu tóc bạc phơ rồi. Lần đầu tiên ngồi ô tô ở Nhật mới thấy tốc độ xe ở Nhật kinh khủng thế nào, có cho tiền em cũng không dám lái TT. Mới đầu còn không nhận ra ở bên này đi bên trái chứ, đành rằng là biết rồi nhưng tới nơi tự mình giật mình nhận ra cũng là một trải nghiệm khó quên (tầm 1-2 tháng dầu bên này lúc nào mình cũng nhầm đi bên phải đường, nhớ ra lại lượn qua trái, quên lại lượn phải như say rượu làm bạn đi cùng phải nhắc hoài…). Ra tới nơi nhận chìa, vì nghĩ nhà cũng xa nên nhắc bác lái xe đợi xíu, hành lí tiền bạc để hết ở trên xe, trước lúc xuống xe do bản tính đa nghi hay thích đọc truyện trinh thám phá án nên chụp lại hết cả mặt bác lái xa, thẻ hành nghề, biển số xe (đương nhiên là trong im lặng haha). Nhận xong chìa khoá nhà ra tìm xe thì xe đã đi mất… ngó qua ngó lại may sao chưa lên đồn thì thấy bác hớt hải chạy lại bảo chỗ mới nãy không dừng xe được, bác dừng ở trên rồi quay lại đón, không thấy bác đâu chắc hoảng lắm hả (hoảng thì cũng có nhưng mà cháu cũng không sợ mất đồ lắm… tay còn bao bằng chứng đây *mode thám tử quèn on*). Cơ mà nghĩ lại, đợi tận nửa tiếng mà không thấy kêu chi, bác cũng tốt ghê…
À còn nhớ bác này, hồi mới sang tính làm 2 thẻ ngân hàng, nên hỏi bác xem làm thẻ ngân hàng nào thì tốt, bác đang kiểu rất nghiêm túc thì cười phá lên, bảo bác chỉ cầm tiền mặt là tiền lẻ chạy xe này thôi, còn thẻ ngân hàng rồi các kiểu chi tiêu vợ lo hết bác biết gì đâu, hình như là ngân hàng abc xyz hahahaa=))
Vậy là mình đã đến Nhật thật rồi.

Rồi thời gian trôi qua cũng trôi qua, tới lúc mình quay về Việt Nam. Lần này mình về một mình, và cho dù về tới nơi cũng vẫn một mình mà thôi. Trước khi về là ngày sinh nhật đầu tiên của mình trên đất Nhật, sinh nhật đầu tiên không bánh kem, không tụ tập, không gì cả và ngay trước ngày thi. Mang tâm trạng không tốt lắm, lại bay chuyến sáng sớm nên hôm đó mặt mũi tèm nhem lăn vali ra bắt chuyến tàu sớm lúc 5 giờ kém, rồi buýt rồi đợi lên máy bay. Lúc vào phòng đợi, có hai anh chị người Việt ở đó, hai người qua đây chơi và đang trên đường về. Hai người bảo mình còn muốn quay lại Nhật nữa, còn nhiều chỗ chưa đi. Cũng rất nhiều người bảo mình là muốn sang Nhật chơi hơn là học, rồi bản thân mình cũng tìm mãi mới thấy lý do để sang đây, không biết là còn lý do để bám trụ lại đây không. Lại nghĩ.
Lần này bay gặp nhiều bão, ngồi coi lại The Intern với Zootopia mà vừa coi vừa giật mình với mấy cái thông báo, thế là quyết định nghỉ coi thì cô bên cạnh bắt chuyện với mình. Ghế hàng ba người, bên cạnh mình là hai vợ chồng người Nhật, cô ngồi sát bên còn chú ngồi ngay lối đi vẫn đang ngủ. Hai người đều đang đi làm, dồn được mấy ngày nghỉ nên dắt nhau đi Đà Nẵng chơi, thích Việt Nam lắm vì nghiện món Việt Nam ở bên này, cứ tấm tắc khoe bánh mì Việt Nam ở bên này ngon lắm, nhất định phải đi ăn (à quên nói, với người Nhật thì đặc sản Việt Nam có phở, bún chả và bánh mì, siêu nổi luôn). Nói chuyện một hồi thì cô mới biết mình là người Việt Nam, liền lôi cả quyển hướng dẫn du lịch Đà Nẵng ra khoe cô đánh dấu chỗ này chỗ này rồi nè, hỏi coi có món gì ngon không. Mình giới thiệu Đà Nẵng là thành phố đáng sống nhất nè, rồi chỉ chỗ ăn bánh tráng rồi mì Quảng, chỉ cô chú đi Hội An này, bao nhiêu là chuyện lại nhớ hồi đi Đà Nẵng, lại muốn đi rồi… Tới lúc xuống máy bay lấy hành lý ra tới ngoài rồi còn thấy cô hớt hải chạy theo sau để đưa quà cho mình… Người Nhật, đúng là rất rất rất tình cảm, rất tốt, cho dù ai nói gì cũng không thể thay đổi được sự thật ấy.

Chia tay hai cô chú, mình còn đang suy nghĩ xem nên đi về kiểu gì thì thấy có một bạn Nhật đang ngồi ngẩn người lật lật giở giở quyển hướng dẫn di chuyển, nghĩ cũng rảnh, về cũng một mình điện thoại lại hết pin nên liền ra bắt chuyện hỏi coi có giúp được gì không. Anh này 29-30 tuổi gì rồi, đang làm cho một công ty ở Nhật mà thấy áp lực quá nên (lại) dồn phép 2 tuần để đi khám phá Việt Nam, chỉ đặt vé khứ hồi Tokyo-Hà Nội, còn vào thành phố Hồ Chí Minh tính đi xe lửa, nghĩ lại cũng thấy ngầu ghê. Đợt nọ mới đi Cam về mình cũng được bác “hiệu trưởng” chỗ dạy thêm giới thiệu gặp một anh Nhật cũng tính đi Cam đi Thái từ TPHCM giống hành trình của mình. Hai anh này giống nhau là đều chỉ biết tiếng Nhật không biết tiếng Anh tiếng Việt gì, thế mà vẫn đi, kể cũng liều, mà cũng hay (sau kể cho người lớn nghe, các cụ cũng sốc lắm haha, người trẻ mà biết sao được).
Nhớ nhất là anh này cũng giống mình, kinh nghiệm xương máu là đi đâu chỉ cần đặt phòng là được, kế hoạch rồi sẽ đổi, cùng lắm mệt lắm chán lắm thì vẫn còn phòng mà về, chứ tới nơi mới kiếm rồi trúng mùa đông hay là phòng ảo thì mệt lắm. Thấy ảnh đặt phòng rồi, cũng có kế hoạch rồi, chẳng giúp được gì thêm (mà nghe tới đoạn này sao vẻ mình giống môi giới du lịch giới thiệu khách sạn ăn hoa hồng dữ…), thế là ngồi chỉ cho ảnh cách đi về trung tâm (ảnh đòi đi buýt cho rẻ), rồi chỉ chỗ đổi tiền. Đang mải chém gió thì tới giờ về nên phải về mất, hi vọng ảnh có một chuyến du lịch Việt Nam vui vẻ… Rồi tới lúc nào đó mình cũng phải đi du lịch Nhật theo kiểu không tính nhiều như vậy mới được.
Quãng ngày lăn lộn ở Việt Nam rồi cũng trôi qua, tới lúc mình quay lại Nhật. Lần này đồ nhờ gửi cũng nhiều, đồ mang hộ bạn cũng nhiều, rồi cả quà cho bên này, rồi tới phút chót lại ham cái hộp đẹp nên mua hộp bánh trung thu tặng thầy hướng dẫn (riêng cái hộp 1kg, vâng, riêng cái hộp… ai biểu nó đẹp mần chi…). Tổng hành lý đã vượt quá cân nặng của mình, tuy chia làm hai nhưng mà cái va ly đó mình cũng nhấc không nổi… vô cùng quan ngại về khả năng ôm được đống đó an toàn về nhà, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, tất cả đều về nhà an toàn.
Lần này mình bay đêm, nên lên máy bay là lăn ra ngủ. Ngủ lắm tới quên ăn sáng, được bạn bên cạnh gọi dậy, thế là tiện thể nói chuyện với bạn một lúc. Bạn kém mình mấy tuổi lận, đi chơi Việt Nam với trường đang quay lại để vào kỳ mới, bạn fan K8 mà nói chuyện cũng hợp, lúc về tính xin liên lạc mà rồi nghĩ chắc cũng chẳng liên lạc nên lại thôi. Lúc quay lại này cũng gặp bão, máy bay lắc lắc rồi hạ cánh sớm nửa tiếng.
Tới nơi thì tảng sáng. Hành lý nhiều, thấy hai em đồ của mình chạy trên băng chuyền rồi nhưng vần mãi mới được em va li, đành đợi thêm vòng nữa mới lấy được em thùng còn lại. Hành lý phải gọi là siêu lỉnh kỉnh, 1 va li, 1 thùng, ba lô lap + đầy sách, gối cổ, rồi lại còn xách thêm túi bánh 1kg cho thầy… Đương nhiên là đối tượng tình nghi số 1 (là mình đây) không qua khỏi bị kiểm tra đồ. Đang vần vần lần lần cái xe hành lý vừa tránh tránh như kiểu sóc vừa vần hạt dẻ về tổ vừa phải canh chừng thì một anh tay đeo băng đỏ xông ra: “Thùng này là thùng mì tôm à, trong này có đồ cấm gì không??” rồi giơ cho tờ giấy liệt kê từ hạt ngũ cốc cho tới thịt các loại cấm nhập cảnh…

Thôi biết thế là đắng rồi, đằng trước còn có bạn Việt Nam nào đang phải lật ra bỏ hét xoài rồi thanh long lại, trong va li mình thì hàng gì cần cấm đều có, từ cân ruốc tình thương mến thương của má gửi, tới đám đỗ đen đỗ xanh sống chết phải mang sang vì mỗi lần nhớ lại muốn khóc về 4 tiếng đồng hồ ninh cái đỗ đen Trung Quốc mua bên này mà nó không ra thành chè cho 2 cháu nhỏ được nhờ, rồi không biết còn gi gỉ gì gi cái gì nữa không… Anh sờ nắn chán, quyết định yêu cầu bé mở vali ra cho anh coi, dù đã cố giải thích là bên trong lộn xộn lắm rồi mà anh vẫn ham… Mở ra thì ngay phía trên là mấy cái đồ nhạy cảm phút chót nhét vô tại quên, anh lật qua lật lại mấy lần không dám lục sâu hơn, đỏ hết cả tai rồi đóng vô. Tự nhủ thôi số mình còn may, lần sau có mang hàng cấm thì nhớ lấy kinh nghiệm này…

Tokyo lúc tới trời mưa to, mưa như chưa bao giờ được mưa (hình như lượng mưa 5x mm), (để rồi hôm sau trời nắng như chưa từng được nắng, làm mình chỉ muốn ngẩng mặt lên trời hỏi tại sao, em đã làm gì sai hả hả hả hả hiu hiu). Cắn răng bắt taxi từ trạm xe về nhà thay vì đi bộ, lại gặp ngay bạn lái xe đẹp trai :”>. Mình mệt quá nên gục gục gục gục, bạn còn hỏi thăm, nhân dịp bạn hỏi thăm liền nhờ luôn ~ thế là hồi sau lúc tới nơi bạn bê đồ lên tận cửa phòng cho, xong còn kêu cố lên, ở Tokyo vất vả lắm ~
Hơi liên quan đến chuyện bay một tí, là trước lúc lên máy bay có nhắn thầy hướng dẫn là em mang bánh sang cho thầy (nhắn lúc nửa đêm bên Nhật), sáng dậy tới nơi thì thầy đã trả lời cảm ơn, rồi còn hỏi thăm xem bay có mệt không, vừa tới nơi đọc tin nhắn thấy bao xúc động. Chuyện về thầy hướng dẫn chắc còn phải viết rất dài rất dài…
Hết rồi, Việt-Nhật Nhật-Việt có ba chuyến này thôi, nhưng chắc là từ giờ cung bay này mình còn bay nhiều ha, hi vọng mỗi lần đều có chuyện để nhớ lại, cuộc sống bớt nhàm chán là ổn rồi heng.
// Gần đây mình mới nhớ lại lý do tại sao mình lại lập trang này, là để lưu giữ lại bằng ngôn từ tất cả những gì trôi qua trong cuộc sống của mình, để mình tập diễn đạt bằng lời, học cách giao tiếp bằng từ ngữ. Tự dạy bản thân cách diễn đạt hành văn thay vì quẳng mấy mớ kiến thức trên mạng vào Evernote hay Pocket rồi không bao giờ đụng đến thì lưu trữ ở đây không phải còn tốt hơn hay sao. Mình đánh số bài viết này là (1), hi vọng sẽ còn nhiều số tiếp theo nữa lol. Mình sang Nhật cho tới bây giờ cũng phải nửa năm có lẻ rồi, bảo dài thì hẳn là chưa dài, nhưng bảo ngắn thì cũng không phải vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra, có lẽ nhiều hơn hai mươi năm mình vật vã trên đời. Một phần là do không có nhiều thời gian để nghĩ về mọi việc khi ở Việt Nam, nên qua Nhật môi trường mới thời gian nhiều không gian suy nghâm dành cho cá nhân nhiều hơn, và quan trọng nhất là rảnh nên có nhiều khoảng riêng để suy nghĩ về nhiều chuyện, đâm ra đa sầu đa cảm hơn.
Đọc xong em có cảm giác như mình vừa trải nghiệm được một phần nào đó cảm giác của chị trong những chuyến đi ấy vậy. Vừa đọc vừa có cảm giác buồn buồn nhưng cũng có một chút sự hài hước ở trong đó khiến bài viết thật hay
Chà, không biết có được gặp chị một lần không nhỉ