Thông tin chung
Tên tác phẩm: Tokyo Babylon 東京 BABYLON
Tên tác giả: CLAMP
Độ dài/tình trạng xuất bản: 7 tập (đã kết thúc)
Thời gian: 1990-1993
Một vài đường dẫn quan trọng: Tóm tắt nội dung (tiếng Nhật)
Vài suy nghĩ
Đây là một trong số vài bộ truyện mà mình rất thích đọc lại. Lần đầu tiên mình đọc câu chuyện này khi còn rất nhỏ, chỉ đơn giản là vì thói quen khi thích một tác giả/nhóm tác giả nào đó thì sẽ đọc hết các tác phẩm của tác giả/nhóm tác giả đó, và ở đây là CLAMP. Hồi nhỏ xíu, cảm xúc đơn thuần đọc truyện bản xuất bản đã bị cắt gọt nhiều, mình chỉ thấy đây là một chuyện có vui có buồn, đơn giản là một tình cảm tréo ngoe giữa người kế nhiệm của hai gia tộc, như rất nhiều câu chuyện khác. Sau này bắt đầu hiểu chuyện hơn, đọc nhiều hơn thì mới hiểu được phần nào tình cảm sâu đậm giữa hai người ấy. Lần này thì, đọc lại Tokyo Babylon mình mới thật sự cảm nhận được điều gì gọi là, khi cảm xúc khác nhau thì đọc cùng một câu chuyện cũng sẽ có những cảm nhận khác nhau. Hiện tại mình đang ở Nhật, thấy những điều ví dụ như, đợt sale giảm giá ở Marui, hay ga Ikebukuro, hay Sunshine 60, hay là hẹn hò tình nhân trên tháp Tokyo không còn là những gì trong truyện kể nữa, mà trở thành những chuyện hiện hữu xung quanh, là chính không gian mình đang sống. Vậy nên, mình càng đọc càng thấy thấm, chợt thấy có những cảm xúc mới nên muốn mượn chuyện viết blog để ghi chép lại ở đây.
Có một điều mà mình nghĩ rất nhiều người, cũng như mình, vẫn tự hỏi “thế nào mới gọi là yêu?”. Mình không rõ cũng không thể viết thành lời, hoặc chăng mỗi lần nghĩ tới điều này chỉ cảm thấy thật ngô nghê, xưa nay người ta chỉ dùng trái tim dùng tình cảm để cảm nhận chứ đâu ai cân đo đong đếm tình yêu. Vậy rồi thì, nếu chẳng ai định nghĩa chính xác được tình yêu, thì làm sao người ta biết được phải yêu bao nhiêu cho đủ? Câu trả lời đơn giản nhất cho câu hỏi này, có lẽ chỉ đơn giản là… hãy để tình yêu chỉ hướng.

Tình cảm giữa Subaru và Seishirou mà mình cảm nhận qua Tokyo Babylon có lẽ cũng như vậy, không ai xác định được tình cảm của mình với đối phương. Đoạn đầu truyện Seishirou rất nghiêm túc, cố gắng trong mọi tình huống, dùng ánh mắt nghiêm-túc-nhất-có-thể mỗi khi thể hiện tình cảm, trái lại Subaru lại coi tất cả là đùa bỡn. Trớ trêu thay khi Subaru dần dần nhận ra tình cảm của bản thân, rằng những khi quan tâm đến suy nghĩ của đối phương, khi đập cửa lo lắng khi đối phương gặp nguy hiểm do mình, là bản thân sợ sự ghẻ lạnh của đối phương, là mong muốn được gần gũi lâu thêm chút. Hiểu rõ được những suy nghĩ của bản thân mới giúp Subaru hiểu được tình cảm của mình, nhưng từ đó cũng là lúc anh hiểu được nỗi đau khi yêu một người mà bản thân mình không có ý nghĩa gì với người ấy.

Đúng, Seishirou là một người vô cảm như vậy đấy. Seishirou đã từng nói “僕は何も感じないんですよ 人間を殺しても何も感じない (Anh không cảm thấy gì cả, cho dù giết người cũng không cảm thấy gì cả). Người vô cảm, người lạnh lùng liệu có lỗi hay không đây? Bản thân họ không được ai dạy làm thế nào để yêu một người, làm thế nào để thể hiện tình cảm ấy, tất cả những gì người ngoài nhìn thấy chỉ là diễn kịch. Vì “mọi người” đều làm như vậy nên mình cũng thế, nhưng tự bản thân nào hay biết có thật sự hạnh phúc với những vở kịch ấy hay không. Bản thân nếu nhắc tới “hạnh phúc” là điều gì quá xa xỉ, chưa nói tới hạnh phúc, chỉ đơn giản là hãy hỏi bản thân thực sự hành động của bản thân mình có xuất phát từ những gì mình muốn hay không? Thấy một người yêu mình nhiều, nhưng bản thân không đáp ứng được tình cảm của người ấy, rồi tự dưng cảm xúc trôi theo thời gian rồi dần dần vô cảm, đây chẳng phải là một sự lãng phí của tình yêu hay sao? Seishirou cũng nói một câu nữa mà mình nhớ mãi: “Chuyện người ta phản bội nhau, xảy ra hàng ngày ở thành phố này”. Không phải là anh vô cảm, mà là những chuyện lặp đi lặp lại đã làm chai sạn cảm xúc hay chăng? Người ta cũng làm vậy, mình đâu khác gì, cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé lạc lõng giữa dòng chảy không-thời gian mà thôi, cảm xúc của bản thân đâu còn là chuyện gì to tát.
Nếu Seishirou là người đứng bên dòng chảy để quan sát, dùng vô cảm của bản thân để tránh bị ảnh hưởng bởi mọi thứ, thì Subaru lại hoàn toàn ngược lại, không chỉ chính mình tham gia vào mà còn hi vọng chia sẻ, mang cùng nỗi đau với những người đang phải chịu đựng. Hai con người ấy trái ngược như vậy đấy. Tại sao cùng là con người mà lại khác nhau như thế nhỉ? Đây là điều đầu tiên để có thể lắng nghe được suy nghĩ của người khác, là phải hiểu được một đạo lý hiển nhiên nhưng vô cùng quan trọng là “người với người là khác nhau”. Vậy nên, ngàn vạn lần đừng dùng suy nghĩ cách làm của mình lên người khác. Subaru cũng đã từng nói “「みんな」? 「みんな」って誰よ 「同じ」苦しみ? 「誰かと同じ」苦しみなんかあるわけ無いじゃない!(Mọi người? Mọi người là ai chứ… Cùng một nỗi đau? Đâu phải ai cũng có thể hiểu được “cùng một nỗi đau” với người khác”. Thế nên Subaru vẫn cố để chấp nhận mọi lý do của người khác, rằng những người làm việc xấu chỉ vì người ta cô đơn thôi. Vậy còn Seishirou?

Tokyo Babylon kết thúc lạnh lùng quá. Hokuto ra đi, rồi hình ảnh Seishirou ôm xác Hokuto chắc sẽ còn đọng lại trong tâm trí rất nhiều người. Subaru bắt đầu hút thuốc, ánh mắt vô hồn hơn, nhưng trái tim vẫn hướng về những người đang chịu đựng nỗi đau khổ. Ở thành phố lớn như Tokyo, hay như bất kỳ nơi nào khác, bao nhiêu người đang sống, bao nhiêu người đang phải tự mình vượt qua những đau khổ của bản thân không thể thoát ra được? Nào ai hay biết. Mỗi khi đi tàu thấy tin báo tàu dừng do có người tự sát mình lại cảm thấy trong lòng nhói lên một chút. Người giàu tình cảm lại hay đối mặt với những nỗi đau như Subaru chắc sẽ còn cảm thấy nỗi đau ấy sâu sắc hơn rất nhiều, và rồi bao năm trôi qua Subaru vẫn giữ cho mình công việc ấy, lựa chọn tiếp tục con đường của bản thân. Và rồi ai hay sẽ gặp lại Seishirou ở một nơi nào đó vào một lúc nào đó trong tương lai.
Như rất nhiều tác phẩm khác của CLAMP, Tokyo Babylon có rất nhiều rất nhiều câu nói làm người đọc khắc cốt ghi tâm thấm thía hơn mỗi lần nhớ lại. Mình sẽ không nhắc tới quá nhiều những câu nói trong từng vụ, vì như vậy quá vụn vặt, mà chỉ xin trích một câu mà mình thấy tâm đắc, đặc biệt là ở thời đại thông tin như hiện nay.
TVのおじさんが言っていることや新聞に書いている事は「現実」だよ。 でもね、「真実」じゃない
(Chuyện mà ông bác trên tivi nói hay ở trên báo chỉ là “hiện thực” thôi, nhưng mà đó không phải là “sự thực”).
Hơi ngoài lề một chút về việc tin tức, cũng không biết bao lần tự hỏi, những gì đưa ra trên bản tin có phải là sự thực hay không, hay chỉ là “một phần của sự thực”. Người ta đưa tin chuyện abc, nhưng lại giấu đi lý do dẫn tới chuyện đó, hay người ta đưa tin ca sĩ diễn viên này nọ vô thưởng vô phạt để che đậy đi những điều không muốn công chúng biết tới. Tin tức đưa ra, rồi nếu sai thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho tin tức ấy? Một bản tin đính chính có thể đính chính được tất cả những sai sót trước đó hay không? Hay như thỉnh thoảng trên facebook mình cũng thấy tin chia sẻ về ông abc phạm tội xyz và một loạt các thông tin, rồi ngày sau lại thấy trên báo có tin cải chính, nhưng mà ngày sau rồi nhiều ngày sau nữa cũng không thấy những facebook trước kia đăng lại tin để minh oan cho người ta. Và rồi còn rất nhiều hình ảnh mặt thật, ảnh hưởng tới cuộc sống cá nhân được đăng đi đăng lại bởi người này người khác với những câu chuyện chưa rõ đúng sai, và rồi người xem coi cái “tin tức” ấy thành “hiện thực” và rồi “sự thực” mặc dù nó hoàn toàn không phải. Nếu như bản thân mình có nhận định của bản thân mình, và bạn có nhận định của riêng bản thân bạn, cho dù đúng dù sai, nhưng không bị những tin tức ngoài kia dắt mũi, thì có lẽ sẽ tốt hơn chăng.
Tokyo Babylon thực sự là một bộ truyện rất đáng để đọc, không dài không ngắn, vừa đủ dài để thấm thía những gì xảy ra xung quanh theo một cách rất khác, cũng vừa đủ ngắn để bản thân có không gian cho những suy nghĩ của riêng mình. Điều mình nhận thấy rất rõ sau khi đọc bộ truyện là, sự thực thường tàn nhẫn hơn những gì một người có thể tưởng tượng rất nhiều, vậy nên nếu chỉ biết bề mặt thì đừng nên thuận theo mà kết luận.
Đánh giá tổng thể: 9.5/10.0⭐️.
X/1999 được coi là phần tiếp theo của Tokyo Babylon, giải thích rõ hơn về suy nghĩ của Seishirou cũng như chuyện tình trắc trở (ngược tâm) này của hai người, sẽ viết và cập nhật tiếp ở đây.
One Comment