Chuyện làm thêm ở Nhật (2) – Quán trà sữa và tào phớ

Hồi này do việc ở trên trường bắt đầu bận dần, nên mình cũng không muốn đi làm lắm, nhưng đi về gần nhà thì nhìn thấy quán tào phớ mới mở, lại còn treo biển bán cả trà sữa nên quyết tâm vào ứng tuyển thử. Lúc đó thì cũng chưa hâm mộ trà sữa lắm đâu, nhưng làm xong một năm thì bị nghiện giờ cai không nổi. Lúc này là mình mới đi Đài Loan về nên cũng đang khá thích văn hoá Đài, lại không muốn làm việc văn phòng nữa vì trên trường bắt đầu đến giai đoạn phải viết lách suy nghĩ nhiều, không muốn xài não mà chỉ muốn đi làm thêm để tiếp xúc với nhiều người, thư giãn hơn thôi mà tự dưng lại tìm được chỗ này cách nhà 3 bước chân nên ứng cử luôn.

Quán này là do hai vợ chồng anh chủ cùng hợp tác mở ra, anh chồng vốn là luật sư, chị vợ là ca sĩ. Hai người gặp nhau hồi ở New York, đúng kiểu trai tài gái sắc, chị vợ xinh kinh khủng khiếp, hai người giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, cơ mà cả hai người đều không quá giỏi tiếng Anh, nên thi thoảng mỗi lần nghe thấy mình đều thấy cách giao tiếp ấy rất đặc biệt và đáng yêu. Chị vợ chịu trách nhiệm trang trí và món ăn, anh chồng phụ trách tài chính và tìm các mối làm ăn to, hai người đúng là chỉ biết phần của mình, nên có bữa chị vợ bận ốm bắt anh chồng vào bếp xong ông lóng nga lóng ngóng. Lần phỏng vấn mình là anh chồng phỏng vấn, mà hôm đó mình bại kinh khủng khiếp vì chưa làm quán bao giờ, bảo nói câu kính ngữ cũng toàn dùng mấy câu đi làm chứ không biết mấy câu hay dùng ở quán, đã thế còn não rỗng khách gọi một món bấm một món, câu nọ xạo câu kia, thế mà cuối cùng cũng được tuyển…

ảnh chụp từ cuộn phim đầu tiên ^^ tới tầm này là bắt đầu biết tận hưởng cuộc sống hơn, chịu chi hơn cho mấy cái thú vui xa xỉ hơn xí, tỉ dụ như chơi máy phim nè, ở Nhật mắc phát rồ, chắc gấp 5,6 lần VN…

Công việc chính của mình lúc đầu vào là làm thu ngân, dọn bàn, sau đó được dạy dần vào tới làm bếp. Lúc đầu chỉ được chịu trách nhiệm mỗi phần thu ngân, mà về sau quán vắng khách quá do là quán cũng mới, nên giảm bớt nhân sự, mình phụ trách nguyên phần trong bếp luôn rồi một người khác phụ trách bên ngoài, vì khách đa phần là người nói tiếng Trung Quốc mà tiếng Trung của mình hồi đó rất gãy, làm ở đây mấy tháng tiếng Trung còn gãy hơn vì chuyển qua khẩu âm Đài. Quán bán chủ yếu là tào phớ, có các vị khác nhau kiểu tào phớ vị dâu, vị trà xanh, vị sô cô la, v.v.. rồi được chọn thêm các loại topping, về sau thì quán ph át triển thêm bán cả bánh trứng, rồi mì, rồi trà sữa đủ kiểu luôn. Chủ đạo thì vẫn là tào phớ và trà sữa, sau này thì bạn bếp trưởng dần dần sáng tạo và thử thêm rất nhiều món mới, có món thử nghiệm 1-2 tuần, có món được vào menu chính thức luôn. Anh chị chủ có ước mơ quán sẽ mở thành chuỗi nên các quy trình trong quán được viết lại rất cẩn thận, kể cả công thức hay việc mỗi sáng phải làm gì. Mình ít làm ca sáng mà toàn làm ca tối nên hay được đóng quán, phải ghi lại tổng hợp cho ca sau, cất chìa, v..v… nhìn quán nhỏ nhưng rất quy củ, học được cả tá kinh nghiệm nếu sau này mở quán.

món ăn cứ đổi mới liên tục nên ngoài tấm bảng chính thì còn phải đính kèm n bảng phụ giới thiệu món như vầy nè

Ở quán này thì vui nhất là mình làm quen được thêm rất nhiều bạn đáng yêu, thân nhất có một chị mình bây giờ vẫn còn liên lạc, mỗi lần tới Đài chơi đều hẹn bạn ấy đi ăn đi uống. Có câu bạn này nói làm mình thấy khá là thấm, như tát vô mặt đứa vô trách nhiệm như mình, là hôm ấy khách rất vắng, bạn ấy mới mở phần thu ngân ra coi xem hôm nay thu được bao nhiêu tiền, xong hai đứa ngồi tính thử xem chi phí ông bà chủ nuôi 2 đứa trong hôm nay, rồi chi phí quán hết bao nhiêu, kết quả là mới thu được có 2 vạn mà chi phí mỗi ngày phải cỡ 4-5 vạn. Mình thì nghĩ tính thế biết thế thôi, thì bạn kia chủ động ôm đống tờ rơi ra ngoài mời khách rất tích cực dù hôm đó trời mưa to, bạn bảo phải làm việc cho xứng với đồng tiền ông bà chủ bỏ ra, ông bà chủ mở quán đông khách bán ổn thì việc mình mới ổn được. Cái này đúng là điều đương nhiên phải có nhưng mà tinh thần trách nhiệm đôi lúc ngủ quên, mỗi lần như vậy mình đều nhớ lại câu chuyện này, nói chung là nhận tiền thì phải làm sao cho xứng với đồng tiền mình nhận chứ đừng qua loa đại khái, khác nào đang “ăn cắp tiền lương”.

đồng phục của quán nè, hình logo này nghe nói cũng là bà chủ tự vẽ

Mình còn nhớ là hồi đó rất thân với bạn bếp trưởng, hồi đó mọi người hay gọi là Đại trù ^^. Bạn ấy cũng nhắng nhắng như mấy đứa mình nên cứ tưởng là tuổi cũng tầm tầm mình thôi, ai dè về sau nghỉ việc follow instagram mới biết bạn hơn mình tận 4 tuổi, mà đã thực tập ở bao nhiêu khách sạn nổi tiếng rồi, cũng học đúng trường nghề bánh ở Nhật mấy năm. Nhớ có đợt bạn tỏ tình còn làm hẳn bánh gato nhìn như đặt mua luôn… Ở trong quán vì có cả người Nhật, người Đài, người Trung rồi cô chủ lại nói tiếng Anh là chính nên đi làm quán này mình được luyện đủ các thứ tiếng haha, mà làm việc chân tay nên gần như chẳng thấy áp lực gì, bữa nào ế hàng quá thì bạn bếp còn giấu chủ múc cho mình một cốc trà sữa đầy ắp trân châu =)). Còn rất nhiều rất nhiều bạn đáng yêu, có bạn fan One Ok Rock giống mình nè, rồi có mấy bạn giờ mình vẫn follow insta nhưng cũng chẳng có cơ hội gặp vì chẳng biết nói chuyện gì hic, nhưng thời gian làm việc ở đây thực sự cảm giác như được học trường tiếng vậy (mình sang không có thời gian học tiếng nên rất ganh tị với những bạn nào sang có 1-2 năm học tiếng, thời gian ấy rất vui).

đoạn nói chuyện n ngôn ngữ =))

Kỷ niệm nhớ nhất là lần quán đi bán ở festival Đài Loan tổ chức ở công viên Yoyogi, công viên này khá lớn ở Nhật, cũng là chỗ tổ chức các lễ hội văn hoá của các nước khác nhau (có cả Việt Nam đó). Hôm này vừa nóng vừa mệt, mình kiểu gần như lả đi luôn nhưng vẫn cố làm, tới lúc có chị cùng quán chạy ra bảo: mặt m không còn giọt máu nào luôn, mới chạy đi soi gương thấy mặt trắng bệch hic… Nhưng lần đầu tiên được gặp nhiều người Đài như vậy, rồi cùng mọi người tham gia lễ hội vẫn là cảm giác mình thích nhất từ xưa xửa xừa xưa hồi còn hay đi chơi và tổ chức lễ hội Việt Nhật ở Việt Nam rồi, nên sang Nhật lại có lại cảm giác này có một cái gì đó vừa thân quen vừa lạ lẫm, rất thích.

bên phải là bà chủ đó ^^ vừa xinh vừa giỏi

Công việc này rất tiếc là mình không kéo dài được lắm vì về sau quán hơi ế, cắt giảm nhân sự cộng với việc một vài kỷ niệm không vui lắm xảy ra ở quán nên mình muốn tránh mặt vài người ở đó, nên dần dần ca làm ít đi và mình báo bận vài hôm rồi cũng tự xin nghỉ luôn. Sau thỉnh thoảng vẫn dắt bạn tới, thấy quán vẫn chưa sập tiệm cũng hơi vui vui trong lòng.

Cảm ơn quán tào phớ đã nuôi dưỡng cho mình một tình yêu bất hủ với trà sữa… để rồi cân nặng ngày một tăng không có dấu hiệu giảm…

Kỳ tới: bộ phận mới trong công ty trẻ…

4 Comments

  1. :)) Hồi c mới sang Nhật, c giảm đc cả chục cân. Ngày nào cũng đi bộ đến chỗ làm thêm, cả đi cả về phải 2 tiếng hơn. Vậy mà đến chỗ làm thêm thứ 2, chị đứng bếp, làm mỳ ý với làm bánh ngọt =)) Đến khi về nc thì c còn béo hơn hồi sang N :(((((

Leave a Reply