Đừng coi sự bình thường của bản thân là kẻ địch

Cũng chẳng cần phải ép mình trở thành một kẻ không còn là mình nữa.

Nghe được câu hát này mà muốn viết một cái gì đó, nên lại phủi bụi blog bằng một bài mới viết chứ không phải lôi từ trong nháp ra :)).

Kể một câu chuyện rất dài dòng là từ hồi còn nhỏ, mình lúc nào cũng nghĩ mình là người “đặc biệt”. Có thể là do được gia đình yêu thương cưng chiều, có thể là do điều kiện sống quá thuận lợi, có thể là do bản thân cũng giành được một vài thành tích, nên lúc nào bản thân mình cũng nghĩ mình là người “đặc biệt”. Vì là đặc biệt nên không cho phép bản thân mắc bất kỳ sai lầm nào, và cũng theo đó, rất khó thoát khỏi cảm giác thất bại mỗi khi những gì xảy ra lệch khỏi đường ray dự đoán của mình.

Tới một ngày, mình đọc được một câu trong một cuốn sách: “ai cũng nghĩ mình là người đặc biệt, cho tới khi gặp một người thực sự đặc biệt”, và rồi mình chui ra khỏi chiếc giếng chật hẹp của mình và nhận ra bên ngoài thế giới nhiều “quái vật” như thế nào, và rằng bản thân chẳng “đặc biệt” chút nào. Những điều mình cố gắng vật vã thì họ làm một cách nhẹ nhàng hơn mình rất nhiều, ví như đơn giản là hồi lớp 5 giải toán trên báo Toán học tuổi trẻ, làm được chiếc bài siêu khó của lớp 6 lớp 7 rồi còn tự viết tay phần mở rộng cả 10 trang giấy rồi nộp được đăng tên, thì mở phần bài lớp 8 lớp 9 thấy những bạn còn bé hơn mình cũng được đăng tên, hoặc là có lúc tập vật vã một bài nhạc, mở lên youtube tìm thử toàn thấy thần đồng 3 tuổi 5 tuổi chơi hay xịn gấp mình một vạn lần…

Rồi lại một ngày, mình thấy những người mà mình nghĩ là “đặc biệt”, là siêu phàm, là “quái vật” đó, cũng vật vã với những trắc trở giống với bản thân mình, mình lại chợt thấy bản thân những người mình nghĩ là khác thường đó, cũng thật sự rất “người”, rất “bình thường” theo một nghĩa nào đó. Mình chỉ nhìn thấy những gì mình cố gắng, chứ không nhìn thấy những gì người khác cố gắng. Chuyện tập nhạc chẳng hạn, mình cứ nghĩ tới đẳng cấp của những người chơi nhạc chuyên nghiệp, họ ngó bản nhạc là có thể chơi được ngay, đâu phải vất vả dò từng khuông nhạc rồi tập chung với máy đếm nhịp như mình, nhưng thật ra tới lúc theo dõi 2 anh chơi violin chuyên nghiệp trên youtube (kênh twosetviolin) mình mới nhận ra họ vẫn nhấn mạnh điều quan trọng nhất là: luyện tập. Bản thân họ đã đầu tư rất nhiều thời gian mới lên được tới đó, và kể cả tới được cái mà mình coi là “đỉnh cao”, thì họ vẫn tiếp tục cố gắng nỗ lực không ngừng. Hành trình mà những người mình cho là “quái vật” ấy, cũng có vấp ngã, cũng có mồ hôi nước mắt, cũng có thăng trầm chứ không phải con đường trải đầy hoa hồng như mình vẫn lầm tưởng.

Nhận ra được điều đơn giản này cũng mất của mình rất nhiều thời gian, nhưng mình vẫn chưa chữa khỏi được căn bệnh “nghĩ mình đặc biệt”, để rồi nghe lại được bài này như một tiếng chuông cảnh tỉnh vậy. Mình thích câu “đừng coi sự bình thường của bản thân là kẻ địch” này quá, đúng là nên học cách chấp nhận sự bình thường của bản thân. Mình cũng là một con người, hoàn toàn có thể mắc lỗi, có thể vượt qua những thử thách khó khăn nhưng đồng thời cũng có thể phạm những sai lầm sơ đẳng, những lúc như vậy phủ nhận bản thân là việc không nên làm nhất.

Mình cũng từ giai đoạn cho rằng mình đặc biệt, tới giai đoạn không ngừng so sánh với những người mình cho là đặc biệt, rồi tới giai đoạn ganh tị chạy đua một cách mù quáng. Hiện tại thì mình đang dần học cách không chia tất cả chỉ thành hai thái cực: người đặc biệt và người bình thường. Hi vọng và vươn tới sự đặc biệt chẳng có gì không đúng, và sai sót như một người bình thường đang sống là chuyện cũng chẳng thể tránh, thế cũng đâu sao, có vận động, có đúng có sai mới là “người”, giữ bản thân mình vẫn là bản thân mình mà không biến thành một bản thân mà mình không mong muốn, ấy mới là điều quan trọng nhất.

Xin được kết bài này bằng bài hát đã mang mình tới những suy nghĩ này, để rồi sáng mai thức dậy, có thể giống tác giả gặm một miếng bánh mì từ từ suy nghĩ về những việc cần phải làm trong ngày, tạm gác lại những bất an tiếc nuối của ngày hôm qua, để có thể thực sự tận hưởng một ngày bình thường như mọi ngày.

《自己》
作词/作曲/编曲/原唱:许钧

Chính mình (Gửi chính mình)
Tác giả: Hứa Quân

第一
要保持希望 在每天清晨太阳升起
不用太在意 这一手的遗憾
用一片面包 解决你的不安
别担心 没人经过你的未来 没人驻足你的现在

Thứ nhất
Phải giữ vững niềm tin mỗi khi bình minh mặt trời ló dạng
Chẳng cần quá để ý tới những tiếc nuối
Dùng một miếng bánh mì làm dịu đi nỗi bất an của bạn
Đừng lo lắng, chưa ai trải qua tương lai của bạn, cũng chẳng ai ngừng chân ở hiện tại của bạn

第二
切记不要与自身的平凡为敌
也没有必要把自己变得不像自己
你曾慌乱过你的年华
实然 你们的一天都一样
面对是同一个 同一个太阳

Thứ hai
Hãy nhớ kỹ đừng coi sự bình thường của bản thân là kẻ địch
Cũng chẳng cần phải ép mình trở thành một kẻ không còn là mình nữa
Bạn đã từng trải qua những năm tháng hỗn loạn
Nhưng thật ra mỗi ngày mỗi ngày của các bạn đều giống nhau
Đối mặt với cùng một vầng thái dương

第三
与自己所处的现在促膝长谈
写生命中所剩不多的情感
这世界不会再为你改变
只怕 就任其消耗殆尽
或者用力地喘息

Thứ ba
Ngồi lại tâm sự suy ngẫm với chính mình của hiện tại
Viết lại những mảnh tình cảm còn sót lại không nhiều trong cuộc đời này
Thế giới này sẽ không vì bạn mà đổi thay
Chỉ sợ rằng, theo đó sẽ chỉ tiêu tốn tới sức cùng lực kiệt
Hoặc chỉ còn hơi thở hổn hển đầy khó nhọc

Sing a song

Cất tiếng hát

如若变成生命中的情不自禁
那就用最温热的手臂
拥抱自己

Nếu có lúc trở nên kiểm soát không nổi cảm xúc của bản thân trong cuộc đời này
Vậy thì hãy dùng vòng tay ấm áp nhất
Để ôm lấy chính mình.

Leave a Reply

%d bloggers like this: