Một trong những việc mình cố gắng nhất trong năm vừa rồi là piano.
Viết một chút tổng kết năm 2022 vậy, trước đây mỗi năm trên facebook còn phần Notes (ghi chú) thì mình vẫn viết tổng kết hàng năm, nhưng giờ bỏ chức năng đó rồi, tiện đây có chiếc blog và năm 2022 xảy ra quá nhiều chuyện (và cũng hơi lười viết blog) nên nhân dịp này phủi bụi blog luôn ^^. Đây cũng coi như một phần nhật ký nên mình sẽ cố gắng viết cụ thể nhất để sau này nhìn lại có thể nhớ lại những ngày này.
Năm vừa rồi mình đã biểu diễn lần đầu tiên trong đời vào tháng 1, đánh dấu một năm 2022 quá nhiều sự “bước ra khỏi vòng an toàn” của mình. Quả thực đúng là có một mục tiêu rõ ràng cụ thể sẽ làm bản thân mình cố gắng hơn được rất nhiều.
Mình bắt đầu chuẩn bị từ cách đó khoảng 3-4 tháng, biểu diễn lúc tháng 1 thì từ cuối năm 2021 cỡ tháng 11 là mình đã bị stress cực độ, mỗi ngày không sờ vào đàn, mỗi tuần không đến phòng tập sẽ cảm thấy vô cùng bất an. Có thử mới hiểu những người chuyên nghiệp họ cần tâm lý vững như thế nào.

Ngoài việc học kèm với giáo viên và tập ở nhà, thì mỗi cuối tuần mình sẽ mài mông ở phòng đàn của trường từ 8 giờ sáng tới 1 giờ chiều, ăn nằm ngủ nghỉ lăn lộn tới nát cái phòng đó mới mò về. Lần đầu tiên trong đời mình cảm nhận được việc da đầu ngón tay mỏng dần đi, tới có lúc tập xong đi về lướt màn hình điện thoại mình cảm thấy được nhiệt độ truyền thẳng tới từng dây thần kinh bên trong mà không qua một lớp đệm nào luôn. Đương nhiên không chỉ tập mỗi bài này, mà mình còn phải rèn nhiều lại kỹ năng cơ bản nữa do tập ở Việt Nam lâu năm không đúng kỹ thuật, sang Nhật lại bỏ mất mấy năm mới bắt đầu lại nên rất mất thời gian.

Bài đợt này mình tập là Chopin Op9 No2, là một trong những bản được biết đến nhiều nhất của Chopin, được viết khi ông mới 20 tuổi, (theo mình nghe) thì thấy thì rất sắc và nét. Mình đắn đo giữa Chopin và Beethoven vì thực ra Beethoven thì cảm thấy chơi nhiều nên quen hơn, nhưng cuối cùng vẫn chọn Chopin vì năm 2021 mình theo dõi cuộc thi Chopin Competition rất danh giá và nghe rất nhiều nên chợt muốn thử sức với Chopin, cuối cùng chọn một bản tương đối dễ để tập. Trước đó có tập Minute Waltz và sau này tập thêm Op 64 No2 nhưng vẫn là thích bản Op9 No2 này nhất.
Hôm diễn tập thì đã được sờ vào rồi, nhưng tới ngày biểu diễn có một lẵng hoa to đùng, và ngồi chỉnh ghế, đặt ngón tay lên phím mình mới cảm nhận được sức nặng của Steinway. Đương nhiên sau 1 giây cảm thán bao giờ mới có tiền mua được chiếc đàn này (và chiếc nhà đủ to để có thể đặt được chiếc đàn này) thì mình đã bắt đầu chơi dù khá khớp. Cảm nhận mình nhớ nhất là phím của Steinway rất nặng, tay phải mình cảm giác đã nhấn rất nhiều lực rồi nhưng tiếng vọng không được như mình muốn, rồi các đoạn chạy ngón đều không kiểm soát tốt như ở những chiếc đàn quen, lực ngón tay còn phải cải thiện rất rất nhiều.

Mỗi người có trải nghiệm và sức chịu đựng khác nhau, bản thân mình trình độ kém và chưa quen với việc bị rất nhiều người nhìn nên ngón tay run cảm giác bấm không vào giữa phím, nhưng khi chơi quá 2 khuông nhạc thì cảm giác mọi thứ như một dòng chảy, và đã đi được hết bài ^^. Một bài nhạc 6 phút đã cho mình quá nhiều bài học, quả đúng thật 台上一分钟,台下十年功 (1 phút trên sân khấu 10 năm khổ luyện), mình thậm chí còn ghi lại cho tới ngày này mình đã chơi bản nhạc này tới 200 lần, nghe trên youtube loop chắc tới cả nghìn lần, nhưng vẫn chưa thấm vào đâu.

Sau đó một thời gian thì mình may mắn mua được vé nghe anh Nobuyuki Tsujii biểu diễn. Nói sơ qua thì chắc mọi người đều nghe tới quy tắc 10000 giờ rồi, và mình biết anh này lần đầu tiên cũng từ một chương trình về những người nỗ lực như thế nào mới đạt được thành quả, và anh này là một trong số đó. Tai mình điếc không có khả năng thẩm nhạc, nhưng riêng tiếng đàn của anh này thì chỉ cần một nốt mình cũng có thể nhận ra, nó rất tròn, viên mãn tới không thể tưởng tượng nổi. Trên youtube cũng có rất nhiều video ghép bản anh này chơi và những người khác, ai có hứng thú có thể tìm hiểu thử. Quay lại câu chuyện, mình đi nghe và anh ấy chơi đúng 12 Nocturnes của Chopin (nghĩa là có cả bản mình chơi). Đương nhiên là trình độ không cần phải nói, anh ấy đặt một ngón tay xuống, phát ra một âm thanh là mình đã cảm thấy vô cùng kỳ diệu, không hiểu sao cùng là ngón tay cùng là chiếc đàn mà lại cách biệt nhau xa đến thế… chỉ một âm một nốt…
Cũng phải cảm ơn hôm đó mua vé vào giờ chót, và nghèo nên chỉ mua được vé ở chỗ mé góc, tới nơi mới biết đúng mé nhìn được ngón tay và sắc mặt, cũng như hall này khá lớn nên ngồi chéo quá cũng không bị vọng một cách quá dị, nói chung là một buổi nghe vô cùng đã tai và cảm thấy muốn tiếp tục tập đàn một cách nghiêm túc hơn.

Nhờ có một sự khởi đầu như vậy mà cả năm 2022, hầu như sáng nào mình cũng dậy chơi, tối đi về cũng chơi một lúc thành thói quen. Trước giờ nghĩ tập đàn là cực hình, là phải chạy theo deadline, nhưng bây giờ đã dần dần cảm thấy vui vẻ hơn, cảm thấy dần tự chủ được đầu ngón tay của mình. Năm nay mình đọc được một cuốn khá hay và mình cũng thích, có một câu rất tâm đắc là: bạn sẽ thích cái gì bạn làm tốt, quả đúng là như vậy thật, cố gắng cố gắng hơn nữa, tốt dần hơn nữa thì sẽ gắn bó được với nó lâu hơn.


Năm nay mình đặt mục tiêu là duy trì tập đàn hàng ngày, chuẩn bị chọn một bài nào đó thiệt tâm đắc để chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo!!!~ 🎹🎶〜
Bài viết này bằng cách nào đó thật sự đã truyền động lực cho mình. Nếu có việc nào làm mình yêu thích và cố gắng nỗ lực để làm tốt và gắn bó với nó thì thật tuyệt. Mình ngưỡng mộ những người biết nhiều thứ và biết cách khiến bản thân có thể làm tốt những thứ đó như bạn 🙂